Anh đưa em đi dự tiệc cùng công ty. Vừa đến cổng nhà hàng thì gặp sếp tổng mới chuyển về. Sếp quan tâm hỏi: “Bạn gái của chú à?”. Anh lưỡng lự một giây rồi gật đầu: “Dạ. Đây là Vy, bạn gái em!”. Ai ngờ, đến lúc ngồi vào bàn tiệc, thằng Quang cùng phòng lại lanh chanh giới thiệu: “Chắc sếp chưa biết, đây là Vy, bà xã anh Hùng!”. Kết quả là sếp cứ tròn mắt nhìn anh. Còn anh chỉ biết cười gượng bào chữa: “Dạ, bọn em đang chuẩn bị cưới!”…
Đã không ít lần anh lâm vào tình trạng khó xử như trên. Bởi lẽ, giới thiệu em là bà xã cũng đúng, mà bạn gái cũng chẳng sai. 5 năm rồi, chúng ta cứ sống theo kiểu “lửng lơ con chuồn chuồn”.
Chúng ta quen nhau sáu năm trước. Anh ít nói, trầm tính, theo mô tả của bạn bè thì thuộc loại “cổ lỗ sĩ”, em còn gọi chết tên anh là “Cụ”. Em thì hiện đại, sôi nổi, đầy tự tin và cá tính. Vậy mà, hai cực trái dấu lại hút nhau. Chúng ta yêu nhau lúc nào không biết.
Em đi du học từ năm lớp 10. Sau khi tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, em trở về Việt Nam. Cả gia đình em sống ở Hà Nội, còn em vì công việc nên chuyển vào TP.HCM sinh sống. Vốn sống lâu ở nước ngoài, nên em rất thoáng trong chuyện tình cảm. Yêu nhau được vài tháng, em đề nghị chúng ta dọn về sống chung. Em lập luận rất hùng hồn: “Anh và em đều đang ở nhà thuê. Dọn về sống chung vừa tiết kiệm, vừa tiện lợi, khỏi chạy tới chạy lui…”. Anh ngập ngừng chưa quyết thì em bồi thêm: “Em là con gái, không ngại thì thôi, “Cụ” ngại cái gì?”. Thế là, chúng ta về sống chung.
Những năm qua, sống chung với em, anh thấy mình vô cùng hạnh phúc. Có người gần gũi sớm tối, có những bữa cơm đầm ấm. Hai đứa mình như là một cặp vợ chồng thật sự… Tuy nhiên, dạo gần đây, càng ngày chúng mình càng cãi nhau nhiều. Mà quanh đi quẩn lại chỉ mỗi một vấn đề duy nhất: cưới hay tiếp tục “sống thử”? Anh rất muốn hai đứa mình hợp thức hóa quan hệ, trở thành chồng vợ chính thức, nhưng em lại nhất quyết không chịu.
Hai đứa mình tuổi cũng xấp xỉ 30, thu nhập ổn định, mọi điều kiện để cưới đều đã sẵn sàng. Vậy mà lần nào anh đòi cưới, em đều đưa ra vô số lý do để phản đối. Khi thì em nói: “Em thấy chưa đến thời điểm thích hợp”. Lúc khác em lại bảo: “Mình sống như vầy có khác gì vợ chồng. Hôn nhân chính thức chẳng qua cũng chỉ có thêm tờ giấy hôn thú. Quan trọng là yêu nhau hay không, chứ giấy tờ thì quan trọng gì.” Thậm chí, nhiều khi em nói thẳng luôn: “Em thích tự do, không muốn bị ràng buộc. Cưới rồi phải sinh con đẻ cái, phải bận rộn gia đình. Lỡ có bất hòa, lại phải ly hôn. Phiền phức và mệt mỏi lắm! Cứ như bây giờ có phải khỏe không?”.
Kết quả là anh cứ phải mòn mỏi chờ ngày “lên xe hoa”. Ba mẹ anh dưới quê cứ giục giã ngày đêm. Ông bà vừa mong có con dâu, vừa mong có cháu ẵm bồng. Ba mẹ em cũng giục, thỉnh thoảng ông bà lại gọi điện vào cho anh: “Con cố gắng khuyên nó cưới đi. Thấy nó lông bông hoài, cô chú cũng lo lắm. Con gái lớn rồi mà mãi không chịu lấy chồng. Khổ ghê!”. Bản thân anh cũng thích trẻ con, cũng mong được sớm làm cha. Nhưng bất chấp áp lực từ nhiều phía, em vẫn tỉnh bơ như không, khư khư giữ nguyên ý định của mình.
Em cứ nói với anh: “Từ từ rồi cũng có lúc mình cưới, em hứa mà. Anh ráng chờ đi”! Ừ, thì anh chờ. Ngoài việc chờ em ra thì anh còn làm được gì nữa? Nhưng anh nói trước, anh chán cái cảnh “dở dở ương ương” này lắm rồi! Em liệu tính sao thì tính, đừng để hai đứa phải xa nhau chỉ vì suy nghĩ và cách sống kỳ quặc của em…
Theo PNO