Ngày xưa anh hái bằng lăng cài lên tóc em rồi hỏi: Có yêu người hái hoa tím cho em không? Yêu để rồi được gì, ngoài những buồn đau và nuối tiếc.
Tấm thiệp màu tím nằm ở trên bàn, trong đó in tên anh và một người con gái khác. Nước mắt em đã khô rồi lại ướt bao lần, tự hỏi một câu vô cùng ngu ngốc: Người con gái trong tấm thiệp ấy sao không phải là em? sao không thể là em? Hỏi nhưng chẳng có ai trả lời, chỉ có trái tim em thét gào đau đớn.
Mình quen nhau vào một mùa hè rực cháy, khi em đang cố kiễng chân hái một nhành hoa bên đường. Anh xuất hiện hái giúp em, còn ngắt một bông cài lên tóc em rồi hỏi :Có yêu người hái hoa tím cho em không? Ngay lúc đó em đã bị nụ cười của anh lôi cuốn, và câu nói ấy em vẫn mặc định là lời tỏ tình của một chàng trai xa lạ.
Em không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng em tin vào duyên phận. Đã trải qua một lần đổ vỡ, con tim đã bao lần nhói đau, tưởng rằng rồi sẽ chẳng còn yêu ai được nữa, vậy mà lại yêu anh như chưa từng được yêu bao giờ. Anh bảo đó là sự kì diệu của tình yêu, chỉ có tình yêu mới xoa dịu những nỗi đau do tình yêu gây ra. Em hỏi anh có tin vào sự sắp đặt của số phận không? Anh mỉm cười nhìn em: “Khi gặp một ai đó là do số phận. Nhưng khi yêu một ai đó là do ta lựa chọn, em nhé”. Mình đã lựa chọn nhau giữa vô vàn cuộc gặp gỡ, đó là tình yêu. Anh nói thế, và em tin thế, tin nhiều.
Anh nói anh sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu, nhưng cuối cùng lại không nắm bàn tay em nữa. Là em sai rồi, biết yêu anh nhiều nhưng lại không biết cách gìn giữ và nuôi dưỡng tình yêu. Tại em đã đổ vỡ một lần nên sợ lại để anh đi mất. Giá như em đừng quá ghen tuông, giá như em đừng quá ích kỉ chỉ muốn giữ anh cho riêng mình. Em không biết rằng chính sự ích kỉ và chiếm hữu của em đã khiến anh cảm thấy ngột ngạt, như một bàn tay nắm chặt vốc nước, nước sẽ chảy ra khỏi bàn tay. Anh chỉ muốn sống đúng là mình, còn em lại muốn anh sống theo cách mà em muốn. Và cuối cùng anh chọn rời xa em, xa không phải vì không còn yêu, mà vì quá mệt mỏi.
Anh, nếu biết rằng cuối cùng rồi sẽ mất nhau, em sẽ không trách móc anh, sẽ không nói với anh những lời cay đắng. Nếu biết rằng cuối cùng mình chẳng thể có nhau, em sẽ chẳng buộc anh bao tội lỗi như thế. Giờ đây khi em hiểu ra thì anh xa rồi. Có những chuyện không phải là không hiểu, mà hiểu rồi nhưng lòng không muốn chấp nhận, như lúc này đây, nhìn tấm thiệp cưới của anh, lòng đau không muốn tin vào sự thật.
Ngày mới quen nhau, anh đã dộng viên em khi nhắc về người cũ như thế nào anh nhớ không? Anh nói rằng: “Khi yêu đừng thực tế quá. Nhưng chia tay rồi thì thực tế một chút. Tất cả kết thúc rồi. Người đó đã có khoảng trời riêng, em cũng vậy. Tiếc cũng phải buông. Cho dù em không quên người đó cũng không sao, người đó rồi sẽ quên em”. Đã đến lúc em phải thực tế như anh từng nói, vì anh có lẽ đã quên em rồi.
Anh nhắn: “Rồi sẽ có người yêu em nhiều hơn, trọn vẹn hơn anh”. Em biết, tìm một người để yêu thương chắc không quá khó khăn. Nhưng để yêu họ như đã từng yêu anh chắc em không làm được. Chỉ hi vọng rồi thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau và làm nguôi ngoai đi những niềm hạnh phúc đã từng tồn tại của hai đứa mình.
Lại một mùa bằng lăng sắp nở rộ. Kỉ niệm ùa về nhưng tự bảo lòng hãy học cách quên đi. Nhớ những buổi hẹn hò xưa anh hay đến muộn, em dỗi hờn, anh bảo: “Tại phố đông tắc đường nên anh đến muộn.” Anh đã có hạnh phúc của riêng mình, còn em lại bắt đầu hành trình kiếm tìm hạnh phúc mới. Hái một bông hoa tự cài lên tóc, rồi lại tự nhủ với lòng: Đừng vội vàng, đừng buồn bã, đi hết nỗi buồn sẽ đến niềm vui. Có lẽ đường phố quá đông người nên hạnh phúc cũng tắc đường đến muộn.
Theo Dân trí