1.Chúng tôi đến thành phố của những bãi biển vào buổi trưa.
Nắng, rạo rực. Và cát.
T. bảo tôi ngồi chờ, anh check-in khoảng năm phút sẽ quay xuống.
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần
“Nắng quá!”. Tôi nhớ lần đến đây gần nhất là vào tháng tư, tặng quà cho một người bạn.
Đôi khi tôi thích tặng quà, đó là việc làm ngây thơ, nhưng dù sao đó cũng là thói quen ngây thơ duy nhất tôi giữ lại.
Mệt, nhưng tôi không nghĩ mình kém thoải mái hơn anh công nhân đang treo mình nơi chiếc võng trong căn lều dã chiến có độc một ngọn đèn chói lòa ở xa lộ Hà Nội.
“Cô gái ơi ăn que kem cho mát”.
Tôi quay người lại. Ông già, tuổi trạc ngũ tuần, vui vẻ mời chào. “Cháu không quen ăn một mình, mà đợi chút nữa thì tan mất”, tôi từ chối quanh co.
“Ông cũng không thích ăn một mình”, ông già cười.
T. đi xuống. Anh bảo: “Xong, đem đồ lên được rồi”.
Tôi lúng túng chưa biết nói sao, ông cười trấn an: “Không sao, kem lúc nào cũng lạnh. Ông bán ở gần đây”, rồi đạp xe đi mất.
2. Em nghĩ gì thế?
Anh có lạnh không?
Em lạnh sao?
Không.
Thế thì tốt.
Anh muốn em như thế nào?
Lại là những câu hỏi gây tranh cãi à. Anh chỉ muốn nghỉ mát.
Vâng.
Cô không có cảm giác quen thuộc với nơi này, dù đã đến đây rất nhiều lần.
Có lẽ là vì lúc đó em còn quá nhỏ, T. nói.
Em này, anh muốn em sống như thể những giây phút chỉ đơn giản là những hạt cát.
Em biết gì không, anh rất đơn giản.
Đơn giản à? Điều cô quá rõ. Nhưng những hạt cát nghĩa là thế nào. Liên quan gì tới sự đơn giản?
Tức là, em đã đến đây rất nhiều lần. Nhưng em chẳng nhớ gì cả. Anh hiểu không.
Không.
Thật sự em không biết mình có võ đoán và mơ hồ không, nhưng phải chăng cát đã giấu thời gian bằng cách cố gắng không cho ta nhận biết hình dáng con đường...Chỉ biết nơi này độc màu trắng xóa.
Em đa cảm nữa rồi.
Có lẽ.
Cô tới nơi này để nghỉ mát, và T. là người yêu đầu tiên đưa cô đến đây, nhưng đây không phải lần đầu tiên hai người cùng đi với nhau...
3. Xoảng, lọ thức ăn vỡ toang.
Em thật là. Làm thế nào đây, đường lên núi giờ này không còn ai bán đồ ăn nữa, em hậu đậu quá.
Em xin lỗi. Cô tái nhợt.
Để em gắn chúng lại.
Để làm gì? Thôi anh ăn từ chiều rồi, nhậu với một ông già. Em có đói không?
Cô dứt khoát lắc đầu.
Thôi mình ngồi đây chơi một lát rồi về.
Em sẽ làm anh vui. Cô phấn khích nhìn những vì sao nhấp nháy.
Có chuyện gì thế?
Chúng ta đóng vai Romeo và Juliet đi. Em sẽ leo lên núi kia và giả làm bancông nhà mình!
Thôi. Anh thấy trời tối rồi, chúng ta về đi.
Có nhiều điều cô thấy nhưng anh không muốn nhìn. Thiếu sự hòa hợp.
Một vì sao.
Cô đã hứa sẽ làm một vì sao nhưng bây giờ cạn kiệt sức lực. Tỏa sáng sưởi ấm chính mình cũng đã không thể. Làm gì có thể dẫn đường cho ai được.
Em không vui à?
Đâu có. Anh nói hồi chiều anh nhậu với ai?
Một lão già. Bán kem dạo.
Vậy à?
Ông mất vợ vì một lần ngoại tình, nhưng hối hận thì quá muộn. Có một đứa con gái. Và ông bán kem nhưng chỉ để đi tìm nó thôi.
Làm thế nào tìm được? Khi cô, hay mọi người chỉ muốn ăn kem một mình. Kem lạnh, lúc nào cũng lạnh.
...
Họ chia tay.
THIÊN TRƯỜNG VŨ (Theo TUỔI TRẺ)