Kỳ 1: Nghịch lý giữa đào tạo và nghỉ việc
Theo thống kê của ngành y tế tỉnh, năm 2022, ngành đã đào tạo được 30 bác sĩ theo địa chỉ sử dụng từ nguồn ngân sách và dự kiến sẽ có 118 bác sĩ hưởng chế độ thu hút đào tạo. Con số đào tạo này vẫn còn thấp hơn rất nhiều nếu đem so với số lượng y, bác sĩ, nhân viên y tế nghỉ việc tại các đơn vị.
Việc đào tạo, bồi dưỡng, tuyển dụng nhân lực của ngành y tế tỉnh vẫn còn nhiều khó khăn. Trong ảnh: Y, bác sĩ trẻ làm việc tại Trung tâm Y tế TP.Thuận An
1 năm 200 nhân viên, y, bác sĩ nghỉ việc
Gần đây, bác sĩ N.Đ.T., công tác tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh đã 13 năm nhưng viết đơn xin nghỉ việc. Trải lòng về lý do nghỉ việc, bác sĩ N.Đ.T., chia sẻ: “Công tác tại bệnh viện tỉnh hơn 13 năm nhưng lương khoảng 13 - 15 triệu đồng/tháng, không đủ trang trải cuộc sống gia đình 2 con nhỏ, mẹ già. Mức lương này so với ngành nghề khác trong hệ thống Nhà nước là cao nhưng không đủ để gia đình có cuộc sống khấm khá. Tôi quyết định chuyển sang làm ở bệnh viện tư với mức lương khởi điểm 50 triệu đồng/tháng, chưa kể các phúc lợi”.
Trường hợp của bác sĩ N.Đ.T. không phải là ngoại lệ, mà trong năm qua, ngành y tế tỉnh đã có gần 200 bác sĩ, nhân viên y tế nghỉ việc, đầu quân cho bệnh viện tư. Trong số các bác sĩ nghỉ việc, bên cạnh các bác sĩ có kinh nghiệm, có trình độ sau đại học, chuyên khoa thì cũng có nhiều bác sĩ thuộc diện được quy hoạch, hỗ trợ đào tạo hoặc đào tạo theo địa chỉ sử dụng. Theo các chuyên gia y tế trong ngành, lý do mà y, bác sĩ “dứt áo ra đi”, đầu quân cho các bệnh viện tư là do thu nhập không như mong muốn, cường độ làm việc chịu nhiều áp lực; đặc biệt là sự bất cập trong chế độ tiền lương đối với bác sĩ. Thời gian đào tạo 1 bác sĩ kéo dài 6 năm, nhưng khi ra trường, sau 18 tháng thực hành làm nghề mới được hưởng lương bậc 1 (hệ số 2,34).
Không chỉ đội ngũ y, bác sĩ tuyến tỉnh nghỉ việc mà nhiều nhân viên y tế ở tuyến huyện, tuyến xã cũng xin nghỉ việc do áp lực công việc, đặc biệt trong thời gian dịch bệnh Covid-19. Để giữ chân viên chức y tế, nhiều trường hợp lãnh đạo Sở Y tế, lãnh đạo địa phương gặp gỡ, động viên ở lại làm việc, cống hiến, song nhiều người vẫn quyết định nghỉ việc. Bác sĩ Đỗ Thị Phương Thảo, Trưởng phòng Y tế TX.Bến Cát, cho biết: “Thời gian qua, nhiều nhân viên trạm y tế xin nghỉ việc vì công việc quá áp lực. Chúng tôi đã phải xuống tận nơi để động viên nhân viên y tế và động viên gia đình họ làm hậu phương vững chắc để y, bác sĩ yên tâm công tác”.
Toàn tỉnh thiếu 593 bác sĩ, điều dưỡng hộ sinh
Với một tỉnh phát triển như Bình Dương, đời sống người dân được nâng cao, nhu cầu khám, chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe nhân dân vì thế cũng ngày một tăng cao, đa dạng. Toàn tỉnh hiện có 3 bệnh viện đa khoa, chuyên khoa tuyến tỉnh, 9 Trung tâm Y tế tuyến huyện, 2 bệnh viện ngành, 14 bệnh viện tư nhân, 9 Trung tâm Y tế huyện, thị, thành phố và 91 Trạm Y tế xã, phường, thị trấn thì chỉ có Bệnh viện Đa khoa tỉnh được xếp là bệnh viện đa khoa hạng 1, còn lại là hạng 2 hoặc hạng 3.
Một thực tế đã tồn tại trong rất nhiều năm qua là người dân Bình Dương thiếu niềm tin về chất lượng chuyên môn của các y, bác sĩ trên địa bàn tỉnh, đặc biệt trong hệ thống công lập. Khi bệnh nặng, người dân thường “đổ xuống” các bệnh viện lớn tại TP.Hồ Chí Minh, như: Chợ Rẫy, Đại học Y dược, Nhi Đồng… để khám, chữa bệnh. Chính điều này vô hình trung đã gây “thất thu” cho y tế tỉnh nhà. Bà Nguyễn Thị Mùi, ở phường Phú Cường (TP.Thủ Dầu Một), cho biết: “Những lúc ho, sổ mũi, nhức đầu sơ sơ tôi đến khám tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh. Nhưng khi bệnh nặng, tôi thường đến các bệnh viện lớn tại TP.Hồ Chí Minh để được chăm sóc sức khỏe tốt nhất”.
Bác sĩ Huỳnh Minh Chín, Phó Giám đốc Sở Y tế, cho biết: “Hệ thống y tế trong tỉnh ở cả 3 tuyến còn nhiều hạn chế về điều trị chuyên sâu, thiếu bác sĩ và điều dưỡng. Công tác đào tạo, bồi dưỡng, thu hút tuyển dụng còn gặp nhiều khó khăn. Tỷ lệ bác sĩ/vạn dân và chỉ tiêu số giường bệnh/vạn dân chưa đạt chỉ tiêu nghị quyết Tỉnh ủy giao. Hàng năm, tỉnh không thể tuyển đủ nhu cầu số lượng bác sĩ, cán bộ y tế”.
Để đạt tỷ lệ 10 bác sĩ/vạn dân thì Bình Dương vẫn còn thiếu 600 bác sĩ, tính cả hệ thống công lập và ngoài công lập. Đó là chưa kể mỗi năm tỉnh cần bổ sung thêm 100 bác sĩ để phục vụ nhu cầu khám, chữa bệnh khi tăng dân số cơ học. Đặc biệt, tỉnh còn thiếu 593 biên chế cho chức danh bác sĩ, điều dưỡng hộ sinh, trong đó y tế tuyến cơ sở thiếu 549 biên chế, y tế tuyến tỉnh thiếu 44 biên chế. Trong khi nhân lực chất lượng cao khó tuyển dụng thì nguồn nhân lực bác sĩ từ chương trình đào tạo theo địa chỉ sử dụng tốt nghiệp rất ít. Để đào tạo 1 bác sĩ lành nghề phải từ 10 năm trở lên. Đây là nguồn lực quan trọng để ổn định hoạt động và xây dựng thương hiệu hoạt động của các đơn vị y tế. (Còn tiếp)
KIM HÀ