Vươn lên từ nỗi bất hạnh trong cuộc sống, cơ thể không được bình thường như mọi người, cậu bé mang trong mình nghị lực phi thường ấy đã đạt được những thành tích xuất sắc trong học tập. Đó là câu chuyện về Nguyễn Lê Hoàng Trung ở xã Thuận Phú, huyện Đồng Phú, tỉnh Bình Phước.
Tuổi thơ bất hạnh
Nguyễn Lê Hoàng Trung (sinh năm 1992) là một trong những tấm gương về người khuyết tật, trẻ mồ côi tiêu biểu toàn quốc. Lúc nhỏ, khi sinh ra em vốn là một đứa bé bình thường, trắng trẻo và bụ bẫm như bao đứa trẻ khác. Em cũng có một mái ấm gia đình hạnh phúc trong tình thương của cha lẫn mẹ.
Năm 3 tuổi, Trung đã phải gánh nỗi đau từ bi kịch của gia đình do người cha gây ra. Cha em là công nhân cao su, vốn có máu ghen tuông trong người lại hay nghe lời bạn xỏ xiên mỗi khi ngà ngà đôi ba chén. Trong một đêm say rượu, cha em khóa trái cửa lại và cầm dao chém nhiều nhát vào vợ khiến mẹ em chết ngay tại chỗ. Còn em, do nằm sấp nên bị chém vào lưng, đứt cả tủy sống.
Nguyễn Lê Hoàng Trung hiện là sinh viên Trường ĐH Khoa học Tự nhiên TP.HCM.
Từ đó, Trung hoàn toàn mất hết cảm giác ở nửa người dưới, cuộc đời em phải gắn liền với chiếc xe lăn. Mồ côi mẹ, cha lâm vòng lao lý, bên nội cũng không còn quan tâm tới em. Thương đứa cháu ngoại bất hạnh, ông Lê Văn Khôi (70 tuổi, ngụ Bình Phước) đón em về nuôi nấng.
Tuổi thơ của Trung trôi qua trong những cuộc phẫu thuật triền miên, từ Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình, Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM) tới các chương trình phẫu thuật từ thiện... Hằng ngày Trung phải di chuyển bằng cách lết mông, dùng hai tay và nhờ đến xe lăn.
Hai ông cháu và một ước mơ
Ông ngoại em năm nay đã 70 tuổi, rất gầy gò, khuôn mặt khắc khổ. Thương đứa cháu ngoại đau ốm quặt quẹo, ông tận tình săn sóc hơn cả một người cha. Mọi sinh hoạt hàng ngày từ ăn uống, tắm rửa, bồng bế... tất cả Trung đều nhờ ông ngoại. “Trung chỉ còn lại đôi tay là linh hoạt, nửa phần dưới của Trung không còn cảm giác gì nữa. Hàng ngày, tôi phải quấn tã cho cháu, chiều lại thay”, ông Khôi chia sẻ.
Đến tuổi đi học, ông ngoại là đôi chân thứ hai cùng em đến lớp. Bất kể trời mưa hay nắng, năm này sang năm khác ông Khôi đều cõng Trung trên đôi vai gầy guộc của mình để đưa cháu đến trường. Hình ảnh một ông già ngoài 70 tuổi ngày ngày chở đứa cháu khuyết tật tới trường bằng chiếc xe máy cũ kỹ luôn hiện hữu trong mắt thầy cô và bạn học của Trung.
Vượt lên những khó khăn, Nguyễn Lê Hoàng Trung đã đoạt nhiều giải thưởng cấp huyện, tỉnh từ thời THCS, thủ khoa đầu vào lớp chuyên Lý của trường chuyên Quang Trung. Em liên tiếp đạt danh hiệu học sinh xuất sắc của trường trong suốt 12 năm học. Tháng 4-2010, Trung được tuyên dương gương điển hình khuyết tật học tập lao động xuất sắc toàn quốc tại Hà Nội do Bộ LĐ, TB & XH tổ chức.
Sống giữa tình cảm của người ông và bạn bè thân thương nhưng Trung vẫn không thể nguôi đi những mặc cảm cứ trỗi dậy ngày một lớn trong em. Mặc cảm về gia đình, số phận và cả cái thân thể không được lành lặn luôn hành hạ nhức nhối mỗi khi em ngồi lâu. “Năm lớp 10, em được chọn vào đội tuyển Lý của trường. Nhưng do ngồi cả ngày học và làm bài nâng cao nên vết thương cũ nơi cột sống ngày càng trở nên đau nhức. Em đành xin rút khỏi đội tuyển và phải nghỉ học một tháng rưỡi. Đỡ cơn đau, em lại đến trường”, ông Khôi kể lại.
Nhờ sự động viên, giúp đỡ của thầy giáo chủ nhiệm và bạn bè, Trung đã vươn dậy và tiếp tục đi học. Sau đó, em rời đội tuyển Lý để chuyển sang đội tuyển Tin vì chương trình học nhẹ, phù hợp với sức khỏe của em hơn.
Trong kỳ tuyển sinh đại học năm 2010, Nguyễn Lê Hoàng Trung đã thi đậu vào ngành Công nghệ Thông tin Trường đại học Khoa học Tự nhiên TP.HCM với điểm số cao. Vào đại học, em mang theo giấc mơ trở thành kỹ sư tin học: “Em tự nhủ phải học thật giỏi, kiếm một công việc ở công viên phần mềm Quang Trung để lo cho ông ngoại và trở thành người có ích cho gia đình và xã hội”.
Ẩn sau dáng vẻ gầy gò, thư sinh, ít nói và ánh mắt buồn thăm thẳm là một Nguyễn Lê Hoàng Trung đầy nghị lực vượt lên chính mình để chiến thắng số phận.
Theo Công An TP.HCM