Cuối cùng, mẹ cũng can đảm gật đầu cho đi hết… đồ cũ của con. Chỉ vì cái tính hay tiếc, vật gì của con cũng muốn giữ lại mà từ góc bếp ra đến ngoài sân, khắp mọi ngóc ngách đều nghẹt cứng đồ cũ. Thậm chí cả tủ đựng quần áo của bố mẹ cũng “ngập” quần áo của con.
Và có lẽ những thùng, hộp, bao đồ cũ đó sẽ còn nhiều hơn nữa nếu mẹ không hay tin em bé xóm trên vừa mới chào đời đã phải chịu cảnh mồ côi mẹ. Xót xa hơn khi biết em bé phải sống với bà ngoại nghèo khó và mãi mãi không biết cha mình là ai. Lúc tới thăm bé, nhìn bé ngủ ngoan trên chiếc chiếu dưới nền đất lạnh, lòng mẹ nhói đau như đây chính là con ruột của mình. Vì thế, ý nghĩ phải làm điều gì đó giúp hai bà cháu qua giai đoạn khó khăn này đã thôi thúc mẹ mạnh dạn chia sẻ “kho báu” của riêng mình.
Khỏi phải nói bố đã vui mừng thế nào khi thấy mẹ loay hoay soạn đồ và dõng dạc nói “đem cho”. Bố đâu biết, mẹ đã phải tiếc nuối lắm khi rời xa những đồ vật này. Bởi đó là tất cả những kỷ niệm, những ký ức ngọt ngào nhất về con mà mẹ không đành lòng rời xa. Chứ không phải mẹ tiếc… của như lời bố trêu đùa.
Đầu tiên là lôi chiếc nôi và xe đẩy trong kho ra. Ôi, chiếc nôi này bố đã mua về khi con mới được năm tháng trong bụng mẹ. Bố nói mua sớm, giặt sớm cho bay bớt mùi đồ mới, để khi con nằm không bị dị ứng. Còn chiếc xe kia là quà của bà ngoại khi con tròn ba tháng.
Rồi đến thùng đồ sơ sinh. Này là áo, là vớ, là tã… Còn đây là những chiếc nón mềm mại và ngộ nghĩnh do một người bạn thân của mẹ tặng. Và kia là những chiếc khăn choàng màu hồng nhạt có từ thời của mẹ.
Rồi đến thùng đồ chơi của con. Vừa mở ra đã thấy cái hộp bé xinh. Trong hộp đó là chiếc lắc chân bằng bạc, gắn thêm cái chuông lục lạc nho nhỏ. Mẹ nhớ mỗi khi con thức dậy, chưa kịp khóc oe oe kêu mẹ là đã nghe tiếng leng keng phát ra từ cái lắc chân. Đây là món quà của dì Út gửi về tặng con từ một đất nước cách xa nửa vòng trái đất với lời nhắn: chúc cháu ngủ nhiều, bú nhiều. Còn cái xúc xắc bằng vải, những con thú bông có nhạc. Tất cả đều được chọn lựa từ tình yêu và sự quan tâm nồng ấm nhất.
Và mỗi thùng đồ được lần lượt mở ra, trong tâm trí mẹ lại tái hiện những ký ức ngọt ngào và sống động. Tất cả như những thước phim quay chậm, từng cảnh, từng cảnh hiện lên rõ ràng như mới vừa xảy ra. Nhưng nghĩ kỹ lại, dẫu có giữ gìn cẩn thận thì con cũng chẳng thể dùng được. Bởi con đã là cậu bé bốn tuổi lanh lợi và hoạt bát. Những bộ quần áo cũ, những món đồ chơi thuở bé không còn thích hợp với con. Và cách tốt nhất là đem đến cho những người thật sự cần chứ không nên cứ để chúng nằm mãi ở một góc nào đó và đóng bụi.
Mẹ thở phào vì cuối cùng đã tìm được chủ mới cho “kho báu” của mình. Mẹ vui khi người chủ này rất vui mừng với “đồ cũ” của con. Mẹ hạnh phúc vì không cần phải “lục lại” những ký ức, bởi hiện tại mẹ được hít hà mùi sữa thơm, được nghe tiếng chuông bé xíu leng keng mỗi khi ẵm em bé. Và mẹ nhận ra cho đi cũng là một cách để nhận lại.
Theo PNO