Người ta “giàu vì bạn, sang vì vợ” còn tôi thì ngược lại, quá chán ngán với thói làm ăn luộm thuộm bạ đâu vứt đấy của cô ấy.
Tôi lập gia đình được gần 3 năm. Bố tôi mất sớm nên chúng tôi sống cùng mẹ. Mẹ tôi vốn hay lam hay làm, nên sáng nào mẹ tôi cũng dậy sớm để quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ tinh tươm. Vợ tôi dậy chỉ việc nấu cháo, vệ sinh và bón cho con ăn. Ấy vậy mà những việc vợ tôi làm vẫn thật chẳng giống ai.
Có lần, mẹ tôi dẫn bạn về nhà chơi. Bà bạn hết sức kinh hãi vì nhà cửa như một “bãi chiến trường”. Chỗ này đồ chơi của con, chỗ kia quần áo của con, cả chiếc bỉm vừa thay xong vợ cũng vứt bạ rìa đó, bát con vừa ăn xong vợ cũng chẳng kịp rửa”…
Bà ấy lên tầng xem phòng ốc có rộng đẹp không. Đến phòng của vợ chồng tôi, bà vừa mở cánh cửa phòng ra, mùi rác hôi thối đã xông thẳng vào mũi. Thì ra vợ tôi quên không đổ rác. Giường chiếu bừa bộn, giấy tờ lung tung cả. Quần áo cái thì treo thành giường, cái thì thành ghế. Sàn nhà thì rác rưởi, bụi bẩn khắp nơi…Bà ấy lắc đầu bảo “Sao con dâu bà để phòng ốc bừa bãi thế? Con dâu tôi mà như thế này thì chết với tôi. Không có cái thói lôi thôi, luộm thuộm như thế đâu”. Mẹ tôi chỉ cười gượng và bảo “Các cháu nó bận quá lại con nhỏ nữa nên không dọn dẹp kịp”.
Chắc lần đó mẹ tôi bị xấu hổ quá nên sau khi bà khách về, mẹ bảo với tôi: “Lần sau hai đứa bảo nhau, dọn dẹp phòng ốc cho sạch sẽ mà nghỉ ngơi. Đồ đạc quần áo đừng để bừa bãi ra. Làm xong cái gì thì rửa sạch, để dọn gàng vào. Quần áo cứ vo viên rồi đút vào tủ thế sao? Ở sạch cho nó khỏe mạnh. Nhà cửa phòng dưới, sân sướng mẹ dọn cho hết rồi. Các con chỉ cần dọn dẹp phòng của mình thôi. Ăn uống xong rửa cái bát, cái xoong, bình sữa… cho con cho sạch vào. Để bẩn cu Bi (con tôi - nv) nó ăn mất vệ sinh lại bệnh tật, không lớn được…”
Nhiều lần đưa vợ đi tiệc tùng, gặp gỡ bạn bè, vợ tôi cứ “chơi” nguyên mấy bộ cũ kĩ, nhàu nhàu thường ngày. Tóc buộc qua quýt cho xong khiến tôi vô cùng xấu hổ và ngại ngùng với bạn bè. Bởi người ta “sang vì vợ”, còn vợ tôi lại quá lôi thôi.
Giản dị là cái tốt nhưng không có nghĩa là vợ quá xuề xòa, luộm thuộm như vậy. Những bộ đồ tôi mua cho cô ấy, cô đều vo viên rồi vứt đâu đó đến nỗi nhàu nhĩ. Hai vợ chồng đi với nhau như một bức tranh đả kích. Nhưng có bảo thì cô ấy lại bĩu cái môi dài, xua xua cái tay mà nói rằng “Gớm, em mặc thế nào chả được. Cốt là anh và các con đẹp đẽ là được”.
Trước đây, sau 8 giờ làm tan ca nơi công sở tôi vứt bỏ mọi gánh nặng công việc để về với gia đình. Trong đầu tôi luôn nghĩ sẽ là một ngôi nhà sạch sẽ, thoáng mát, gọn gàng, vợ con đon đả ra đón. Nhưng đã lâu rồi, tôi không có cái không khí trong lành, thoải mái và tươi vui ấy. Thậm chí, tôi thấy phát ngán và sợ hãi khi về chính ngôi nhà của mình...
Theo Vietnamnet